Có lẽ ai trong chúng ta cũng có một thời tuổi trẻ xốc nổi, cuồng nhiệt và tràn đầy năng lượng. Dù bạn đang ở mấp mé cái thanh xuân tươi đẹp ấy, hay đã bước qua những tháng ngày cháy hết mình với thế giới xung quanh, hay là đang trong cái bồng bột nhưng thật chân thành của tuổi trẻ thì tôi cũng muốn chia sẻ điều này cùng bạn. Thực ra tôi hiểu cảm xúc của mỗi người khi chúng ta xách ba lo lên và đi, đi tới mọi nơi chúng ta thích, đi tour hay đi phượt, đi cùng bạn bè hay sánh vai cùng người yêu, bất cứ đâu và bất cứ nơi nào, vì trong lòng ta là đam mê khám phá, vì du lịch là đứng lên và đi.
Nhưng với tôi, có lẽ một Hà Nồi ồn ào và náo nhiệt khiến tôi nhận ra rằng, du lịch không phải là leo lên một cái xe và đi xa nhất có thể, du lịch không phải một cái ví căng đầy tiền và ăn nhiều đặc sản nhất có thể, cũng chẳng phải là chuỗi ngày nghỉ dài miên man để ta có thể nghỉ dưỡng lâu nhất có thể. Du lịch, bằng cách nào đó, chính là hành trình của cảm xúc. Là đôi khi chúng ta xoáy tròn vào guồng quay công việc, và chỉ đứng lên, xách balo tới một nơi nào đó có thể khiến tâm hồn mình dịu lại, khiến cơ thể dãn ra, đôi mắt không còn mỏi vì nhiều đêm thức khuya nữa và lại trở lại với Hà Nội cùng những nguồn năng lượng tích cực để tiếp tục làm việc thật tốt. Đó là du lịch.
Du lịch là tìm kiếm sự đồng điệu trong cảm xúc, là trải nghiệm những vùng đất mới, những chân trời mới, là hành trình học hỏi và mở mang tri thức, là hành trình để cảm xúc trải dài theo cách mà nó muốn, và chắc chắn sau mỗi chuyến đi, chúng ta sẽ có cho bản thân mình những giá trị thực sự quý giá. Tôi cho rằng đó mới là ý nghĩa thực sự của những chuyến đi.
Tôi đi du lịch nhiều, đến nhiều nơi, nhưng tôi chẳng bao giờ tính trước. Lắm khi tôi cũng cố cân đo đóng đếm để chỉ trong vài ngày nghỉ ngắn ngủi mà mình có thể đi hết những địa danh nổi tiếng ở Hà Giang hay dạo hết khu vui chơi ở Bà Nà Hill, nhưng rồi tôi đều không làm được. Vì tôi tìm thấy sự đồng điệu, tôi thấy dễ chịu và thư thái khi ngồi ở thềm nhà của gia đình người Lô Lô trên cao nguyên Đồng Văn, giữa một mùa tam giác mạch đang rực sáng, và tôi có thể ngồi đó lâu thật lâu mà chẳng áp lực rằng mình phải đi hết mọi nơi ở đây. Tôi biết mình có thể quay lại, bất kì khi nào tôi muốn và tôi cứ để bản thân mình thư giãn như vậy. Tôi tin rằng đây là liều thuốc tốt nhất khi ngoài kia, công việc và cuộc sống căng thẳng hằng ngày vẫn chờ tôi giải quyết.
Biển Sầm Sơn một chiều mùa đông – tại sao không?
Bạn bè thấy tôi khá là kì dị khi quyết định tới Sầm Sơn vào mùa đông – thời gian mà chẳng ai nghĩ sẽ ra biển cả. Nhưng tôi vẫn đi, vì đơn giản thời gian ấy tôi bỗng nhiên cảm thấy rất stress với bạt ngàn những tòa cao ốc ở Hà Nội, thấy bức bí vì deadline công việc cứ dồn dập và cơ thể thì lại đang biểu tình kiệt sức. Trong một giây, tôi nghĩ rằng biển sẽ là người bạn đồng hành tuyệt vời của mình những lúc như thế này. Và tôi xách balo lên, đem theo một ít đồ dùng cá nhân và lên xe tới với Sầm Sơn.
Đương nhiên vào một chiều mùa đông ảm đạm thì Sầm Sơn sẽ chẳng rộn ràng và náo nhiệt như cách mà nó vẫn luôn được mọi người nghĩa đến. Tôi đi bộ ra bãi biển. 4 rưỡi chiều, thời gian này chỉ vài tháng trước thì ở đây ngút ngàn rất đông du khách. Bạn biển đấy, Sầm Sơn là một trong những trọng điểm du lịch Bắc Trung Bộ, nên cũng không khó hiểu khi mỗi năm tại đây luôn thu hút rất nhiều khách du lịch đến thăm. Đông đấy, nhưng chẳng ai màng, vì Sầm Sơn đẹp quá, nên cứ quyến luyến người ta quay lại nơi này. Sầm Sơn mùa hè là một thành phố biển rực sáng, náo nhiệt và vui tươi, Sầm Sơn là một cô gái nóng bỏng mời gọi tất cả bước đến và hòa mình vào làn nước trong xanh với muôn vàn con sóng dạt dào ngoài kia. Thế nhưng khi đông đến, khi gió mùa đông bắc thôi ù ù trên hàng dừa và bãi biển thưa thớt vài đứa trẻ con hàng chài đang nô đùa với vỏ ốc, Sầm Sơn lại trở thành một điều gì đó rất khó tả. Sầm Sơn là một người thiếu nữ trầm buồn, dịu hiền đem cho bạn dăm con tôm nướng, vài ba con mực chiên hay thật nhiều sự vỗ về khi bạn ngồi bên bãi biển và thưởng thức hải sản ngọt lành nơi đây. Sầm Sơn cũng lại là một cậu bạn thân hiền lành tốt tính, đến và vỗ vai bạn, khề khà về một ngày mệt mỏi và để mặc bạn than phiền với anh ta đủ thứ trên đời, khi bạn đức giữa bãi biển mênh mông và đột nhiên muốn hét lên thật to cho nhẹ lòng hơn.
Bãi biển Sầm Sơn mùa này rất vắng. Cát không còn vàng tươi màu của nắng mà hạ xuống một màu trầm hơn, bầu trời không còn vươn thật cao màu xanh trong mắt mà cúi thấp xuống, xam xám và man mác buồn. Và đứng tại đây, phóng tầm mắt ra xa, chao ôi ngút ngàn là những con sóng. Sóng to sóng mẹ, sóng mẹ sóng con thi nhau đua nhau chạy vào bờ cát. Và chẳng có điều gì đẹp hơn cái cánh sóng vẫn cứ lao mình vào bờ biển dù cả nghìn lần bị nó đẩy ra xa đúng không? Sóng ầm ì rồi ồn ào và cuồn cuộn xô vào bờ cát vắng. Biển như một gương mặt miên man buồn cúi thấp xuống, cùng chia sẻ và vỗ về nỗi buồn của bạn, điều mà có lẽ vào những ngày hè chúng ta sẽ khó mà cảm nhận được.
Tôi ngồi trên một mỏm đá, lắng nghe mọi thanh âm dạt dào ngoài kia, đắm chìm trong sắc xám của một chiều đông lạnh giá, chợt thấy lòng mình tê tái. Thế nhưng tôi trân trọng cảm giác ấy, vì tuổi trẻ mà, tất cả sẽ là những giá trị tuyệt vời cho hành trang của mỗi chúng ta. Cái lạnh ấy dần trở nên ngọt hơn, và khi cảm thấy lòng mình đã vơi bớt, tôi trở về, dùng một bữa tối ấm áp, bên ngoài là gió thổi và biển thì vẫn đang ồn ào những khúc trường ca của mình.
Ngàn thước lên cao ngàn thước xuống – Có một Cát Cát chênh vênh như thế
Sapa mùa đông rất đẹp. Và dù là mùa nào, thì Sapa cũng có một điều kì diệu mà thiên nhiên ưu ái tặng cho nơi đây – một bản giao hưởng ôm trọn bốn mùa trong năm. Đến với Sapa, dù chỉ là dừng chân đứng lại ven đường một chút thôi, ta cũng có thể cảm thấy một nét đẹp rất riêng và thi vị.
Tôi dừng chân lại giữa lưng chừng Cát Cát trong một chiều thu, Cát Cát lại chọn cho mình lừng chừng núi lưng chừng đèo giữa núi rừng Tây Bắc, và đột nhiên mọi thứ hiện ra thật là chênh vênh, nhưng lại đẹp đến kì lạ. Tôi ghé vào một quán ăn bên đường trên đường tham quan Cát Cát. Lúc đó là đã hơn 3 rưỡi, cái nắng ngọt rực rỡ buổi sáng đã dịu và chìm dần. Lúc này Cát Cát bỗng có chút se lạnh. Tôi ngồi trong quán, trên tường treo rất nhiều quần áo thổ cẩm, dưới ánh đèn điện vàng vàng, những màu sắc ấy không hiện lên sắc màu như khi tôi mặc để chụp ảnh hồi sáng, mà lại man mác cảm xúc gì đó trầm buồn. Quán bán thật nhiều đồ nướng, một ống cơm lam và một bếp than nghi ngút khói, một chiếc ghế con con chênh vênh cạnh một ô cửa sổ chênh vênh, một quán ăn nhỏ chênh vênh nhìn xuống một thung lũng chênh vênh, một ánh nhìn chênh vênh lặng đi bên một điệu hát chênh vênh, lời ca chênh vênh vọng lên chênh vênh giữa ngút ngàn núi rừng chênh vênh. Tôi chênh vênh giữa muôn ngàn cảm xúc, và vào cái khoảnh khắc ấy, cái khoảnh khắc nắng chiều đang nhạt dần và tắt đi, Cát Cát lại chưa lên đèn để thay mình rực rỡ vào ban đêm, tim tôi đã lỡ đi một nhịp. Tôi dường như nhận ra bên đường chúng tôi đi là một cô bé dân tộc đang tay xách nách mang vài món đồ thổ cẩm, tôi nhận ra bên vách của một căn nhà đơn sơ là một cậu bé đang ngồi buồn buồn cạnh một con mèo già, chân tái đi vì lạnh, tôi nhận ra giữa sương chiều muồn đang hắt xuống lành lạnh là những bữa cơm của bà con nơi đây, thiếu thốn nhiều và buồn tủi cũng nhiều. Và cứ thế, đâu chỉ dừng lại là một chuyến du lịch, tôi thấy biết ơn vì dù trời ngày càng lạnh nhưng cậu bé ấy vẫn nở nụ cười thật tươi với chúng tôi, tôi thấy biết ơn vì trời cũng đã dần tối rồi nhưng bà con vẫn vui vẻ mời chúng tôi cái bánh, cốc trà, vẫn hoan hỉ khi nhìn chúng tôi thử nào là mứt, là hoa quả bánh trái ngọt lành nơi đây. Và rồi, tôi thấy lấp lánh trong ấy, là một niềm hi vọng.
Du lịch có lẽ là hành trình tuyệt vời của những trải nghiệm, những học hỏi và đồng cảm với mọi người xung quanh. Và bạn thấy đấy, khi mở rộng tâm hồn mình ra và đón nhận thật nhiều tình yêu và sự chân thành xung quanh, cuộc sống này sẽ tốt đẹp hơn biết bao nhiêu, người với người sẽ hạnh phúc hơn biết là bao nhiêu? Còn hành trình của bạn là gì? Cùng chia sẻ với Checkin Travel nhé!