Một ngày tháng 11, tôi kéo áo khoác trong cái lạnh đầu đông quyến rũ và ồn ào của Hà Nội. Những lúc công việc và học hành đang bộn bề, tôi chắc rằng đây chẳng phải là thời điểm thích hợp để đi du lịch. Thế nhưng trong lòng tôi lại mong mỏi tìm kiếm một cái lạnh khác, một cái lạnh quyến rũ hơn để lặng lòng mình lại, khi Hà Nội vẫn ngày ngày đổ mình theo dòng chảy tấp nập. Và rồi tôi xách balo lên, dành ra một cuối tuần để đến với Sapa.
Đây là lần đầu tiên tôi chọn Sapa để tới. Mọi người nói rằng 2 ngày cuối tuần thật ngắn ngủi để hưởng trọn cái khí trời Sapa. Nhưng tôi không áp lực về việc phải đi hết tất cả những gì nổi tiếng của Sapa. Với Sapa, tôi lên xe với một cảm xúc cũng rất “Sapa”, cứ nhẹ nhàng, dịu dàng như thế mà đặt lưng xuống, để cơ thể nghỉ ngơi một chút.
Chúng tôi đặt chân tới Sapa lúc 5h sáng, sau một chuyến xe đêm. Thực ra chúng tôi có thể đi một chuyến xe sớm hơn, nhưng tôi lại cố tình chọn chuyến xe muộn nhất. Tôi muốn từ cái lạnh đêm của Hà Nội, một cái lạnh với xe cộ vẫn lăn bánh trên đường dát đèn vàng bóng loáng và những người lao công làm đêm vội vã, đến một cái lạnh thật “sâu” của buổi sáng ở Sapa. Trời vẫn chưa sáng, chúng tôi dừng lại ở trung tâm thị trấn rồi lên xe di chuyển về khách sạn, khá gần nhà thờ đá. Và bạn biết không, những con đường lát gạch đá ở Sapa, bằng cách này hay cách khác cũng hiện lên một nét thật riêng trong màn sương sớm.
Chúng tôi ăn bữa sáng trên tầng cao nhất của khách sạn. Trước khi đi, tôi cũng có đọc qua về thời tiết ở Sapa thời gian này để mang theo vài cái áo, nhưng khi đặt chân đến đây, tôi hoàn toàn bỏ chúng ra khỏi đầu và cứ mặc cho Sapa đi vào lòng mình như cách mà nó muốn. 8h, tất cả vẫn chìm trong một làn sương sớm, núi rừng, thị trấn bên dưới, mọi thứ đều một màu trắng xóa. Tôi ngồi cạnh cửa sổ và để một chút sương bay vào, đọng trên tóc. Kì lạ rằng cái ánh đèn vàng ấm áp và không khí bên trong nhà hàng giao với lớp sương trắng lạnh toát bên ngoài cửa sổ, tạo thành một lớp mỏng như bột lấp lánh, và tôi ngồi giữa cái lớp ánh sáng ấy, dùng một bữa sáng mà chắc rằng ở Hà Nội sẽ khó lòng có được. Một lớp sương len lỏi vào trong mũi tôi, và bên ngoài thì mặt trời cũng đang hắt lên lớp sương trắng xóa ấy một lớp óng ánh, khiến tất cả mọi thứ xung quanh mềm mịn và bông xốp, trải dài tới ngút tầm mắt.
Cát Cát – bản giao hưởng ôm trọn 4 mùa
Sau bữa sáng thì chúng tôi tới bản Cát Cát. Việc gọi xe khá dễ dàng, và hầu hết tài xế ở đây đều rất thân thiện. Tôi chưa rôm rả xong câu chuyện mình tìm được mã giảm giá cho vài nhà hàng ngon ở Sapa thì xe đã dừng lại ở bản. Chúng tôi mua vé và rảo bước đi. Có lẽ điều khiến mọi thứ ở đây tuyệt vời hơn bao giờ hết là một lớp nắng. Ngày chúng tôi đi có nắng. Nắng ngọt. Nắng bằng cách nào đó quyện vào cái khí trời se lạnh, rải đều trên những con đường đá ở bản Cát Cát một lớp dát vàng mịn màng, nắng lả lướt trên gương mặt của bạn tôi, và khi tôi hít một hơi thật sâu, nắng theo đó đi vào trong lồng ngực, và như thế, tôi tưởng như Sapa đã ôm mình vào lòng rồi. Thực sự Cát Cát đẹp như trong tranh vẽ. Tôi ở Cát Cát cả ngày hôm đó, dù dự định đi Sapa của mình chỉ là 2 ngày thôi. Tôi không có áp lực rằng phải tham quan nhiều, chỉ cần nơi nào đó tôi cảm thấy cùng cảm xúc với mình, tôi sẽ ở lại. Thời tiết ở đây thay đổi từ sáng tới đêm. Cái nắng bỗng chốc trở nên rực rỡ, tràn nhựa sống nhưng lại chẳng có một chút oi bức nào, tất cả đều dịu ngọt như một cái bánh kem vậy. Tới chiều, Cát Cát lại đem lại một cảm nhận rất khác. Nắng tắt sớm. Khoảng 3h chiều, chúng tôi thuê vài bộ quần áo truyền thống ở đây để chụp mấy tấm ảnh. Nắng dịu và chìm dần, rồi bập bùng vài ánh đèn bật lên khi chiều muộn. Chúng tôi dừng lại ở một quán ăn lưng chừng bản, ở đây có đồ nướng, cơm lam, ngô nướng và nhiều thứ ấm lòng khác. Phía xa xa là tiếng nhạc vang vang, bên ngoài là một bầu trời tắt nắng, và chúng tôi cùng nhau ngồi bên một buổi chiều tàn, se lạnh, man mác buồn, nhưng không cô đơn như những buổi chiều hối hả vì tắc đường ở Hà Nội, vất vả vượt qua ngã năm ngã tư để rồi lòng chợt thấy chênh vênh. Rồi bẵng đi một dạo, cả Cát Cát bừng sát lên giữa đêm với tiếng đàn, tiếng hát, tiếng mọi người cười đùa với nhau, rộn ràng cả một khoảng trời. Lòng tôi cũng vì thế mà rộn ràng theo.
Rời Cát Cát, đêm đó chúng tôi về khách sạn ăn uống, nhưng dù là thứ 7, chúng tôi lại chọn ở phòng nghỉ ngơi một chút rồi đi chợ đêm, chứ không ra ngoài tham quan chợ Tình. Chẳng có lí do gì cả, nếu đến với Sapa, hãy cứ để lòng thoải mái, và tối đó tôi chắc rằng mình đã thấy rất ấm áp với một bữa tối nhẹ nhàng ở phòng, khi bên ngoài trời đang trở nên lạnh dần. Tới khoảng 9h, chúng tôi mặc áo khoác vào, rảo bước trên những con đường ở đây, không đông đúc như Hà Nội, nhưng cũng chẳng đìu hiu, quạnh vắng, một thứ cảm xúc bập bùng như đốm lửa khó gọi tên. Rồi chúng tôi tới chợ đêm, hòa mình vào sự rộn ràng ở đây. Chợ Đêm với tôi như một con ngõ ăn đêm sáng rực đèn ở khu Phố Cổ, lại giống như một quán ăn ven đường xì xụp thơm phức mà tôi ngồi xuống mỗi lúc đi làm về muộn, và cũng cách mà tôi có một người bạn chờ tôi về và ôm một cái thật chặt. Nhưng rồi cuối cùng thì nó lại chẳng giống gì cả, và chúng tôi cứ thể để nó là những gì mà nó muốn, một bầu không khí ấp ám giữa sương đêm.
Tôi về khách sạn khá muộn, vì có ghé qua một quán bar nhỏ. Quán bar ở đây rất dịu dàng, cocktail thì ngọt, hay vì tôi thích vị ngọt nên đã chọn một loại thật là ngọt, nhưng cái vị nồng nồng ở đầu mũi và ánh đèn êm dịu ở đây khiến tôi thấy như mình đang ở một Paris thu nhỏ vậy. Một thứ gì đó rất Pháp, một thứ gì đó rất Âu, nhưng lại chẳng nơi nào có được ngoài Sapa.
Sáng hôm sau chúng tôi dậy khá muộn vì tối qua đã thức khuya. Nhưng các bạn có cảm thấy giống tôi không, rằng chìm vào giấc ngủ ở Sapa thật êm đềm và sâu như cách tôi hít lấy hít để cái không khí se lạnh ở đây vậy. Ở Hà Nội, tôi hay bị mất ngủ lắm. Và dù là cuối tuần, thức dậy trễ một chút, tôi thấy thật là có lỗi, vì đầu thì đau nhức còn mình thì lãng phí thời gian nằm ở đây. Nhưng kì lạ, khi kéo rèm cửa ra và cái ánh nắng ngọt dịu đó vỗ về trên gương mặt, tôi thấy bình yên đến lạ. Khoảnh khắc đó, tôi biết rằng mình sẽ quay lại Sapa một lần nữa.
Nhà thờ đá nằm chênh vênh giữa trung tâm thị trấn. Tôi không hiểu sao mình lại dùng từ chênh vênh nữa. Chiều hôm ấy có nắng, vẫn là cái nắng dịu đằm thắm ấy, tôi để nó vỗ về lên gương mặt mình, rồi lại rảo bước trên con đường ngợp bóng cây ở sau nhà thờ để tìm mua vài thứ đồ lưu niệm. Tôi thì không có hứng thú nhiều với đồ lưu niệm lắm, nhưng nhìn cách bạn tôi ngồi chọn vài chiếc vòng xinh xinh trên bậc tam cấp của một quán nhỏ ven đường, và ngoài kia nắng vẫn vỗ về Sapa như vậy, tôi thấy lòng mình dịu dàng.
Trở về Hà Nội đêm hôm đó để quay về với cuộc sống thường ngày vào thứ 2 tuần sau, tôi bỗng thấy Hà Nội hôm nay sao êm đềm đến thế. Tôi từng đi Sài Gòn, một Sài Gòn mà như Trác Thúy Miêu đã nói, là một ả đàn bà ồn ào xốc nổi, hoan hỉ nhưng quyến rũ và nồng cháy, rồi trở về Hà Nội, tôi thấy Hà Nội giang tay ôm tôi vào lòng, vẫn ồn ào náo nhiệt như thường ngày, nhưng gần gũi. Còn trở về từ Sapa, tôi nằm trong lòng một Hà Nội dịu dàng và êm ả, mặc cho những con đường sáng rực đèn xe ngoài kia, tôi vẫn thu xếp được trong lòng mình một khoảng yên bình nho nhỏ. Ngày nào đó, tôi sẽ trở lại với một Sapa đằm thắm và ngọt lành đến vậy.